Con Đường Bá ChủChương 289
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.7/10 từ 437 lượt Con Đường Bá Chủ của tác giả Akay Hau là truyện dài, có bối cảnh rộng lớn, có đầy đủ yếu tố tình cảm lâm ly bi đát chứ không chỉ đơn thuần chỉ là sex, là tình dục. =======  Nếu bạn muốn tiếp tục truy cập nội dung truyện, mời CLICK ĐỌC Con Đường Bá Chủ tại TRUYENTR.COM =======  Hai canh giờ sau, cảm giác đau đầu dần suy yếu, Nam lúc này dần ý thức được điều gì đã xảy đến với mình. “Ta, ta vậy mà không chết, ta vậy mà thật sự xuyên không qua rồi?” Nam lẩm bẩm trong miệng vài lần như tự hỏi, các cơ mặt vẫn thể hiện sự khó tin, cái mồm đang mở lớn cùng một thân mồ hôi lạnh cũng biết việc này khiến bản thân hắn chấn kinh vô cùng, nếu bây giờ còn đủ sức chắc hắn phải thử đấm mình vài cái thật mạnh để nghiệm chứng. Cố gắng sắp xếp vô số trí nhớ hỗn loạn trong đầu, Nam bắt đầu nhớ lại, kiếp trước hắn là một đứa trẻ mồ côi được cô nhi viện nuôi dưỡng, đến lúc Nam 7 tuổi thì có một lão đầu đến nhận hắn làm con nuôi, trở về sống cùng lão đầu theo thời gian, Nam dần lớn lên cũng biết rõ cha nuôicủa mình là một quân nhân vĩ đại, cả đời ông tham gia kháng chiến, cống hiến tất cả cho quốc gia nên chẳng hề lập gia đình, khi đến tuổi xế chiều ông quyết định nhận nuôi Nam xem như có người chăm sóc khi về già. Vì kính phục cha nuôi và xem ông là thần tượng mà Nam quyết định đi theo con đường của ông, được cha nuôi dưỡng thành tài, Nam thi vào Quân Đội với thành tích thủ khoa năm 18 tuổi với mong ước trở thành một quân nhân vĩ đại như cha nuôi của mình. Nhưng người tính không bằng trời tính, cha nuôi Lạc Nam vì cả đời làm người ngay thẳng trung trực nên đắc tội rất nhiều thế lực, khi ông về già rời xa chiếc ghế quyền lực cũng là lúc chúng bắt đầu động thủ. Tất cả địa danh, nhân vật, tôn giáo,… trong truyện huyền huyễn này hoàn toàn là hư cấu. Nếu có lỡ trùng hợp xin rộng lượng bỏ qua hoặc nhắc nhở mình sẽ sửa đổi. Cùng đọc truyện nhé!!!! Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 880 Chương 879 Chương 878 Chương 877 Chương 876

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 289

Chương 289

Thoáng chớp mắt, ba ngày trôi qua…
Trong thời gian này, Lạc Nam rốt cuộc khôi phục phần lớn thương thế mà mỹ phụ gây ra cho hắn…
“Xem ra Mẫu Hậu của nàng ra tay cũng biết phân nặng nhẹ, không có ý muốn giết ta!” Lạc Nam nhìn Bạch Liên Hoa đang lo lắng ngồi đối diện, thản nhiên cười nói.
“Mẫu thân mặc dù bề ngoài lạnh lùng, nhưng luôn quan tâm muội…” Bạch Liên Hoa vội vàng lên tiếng phụ họa, nàng không muốn Lạc Nam hiểu lầm Mẫu Hậu của mình…
“Mẫu thân sao?” Lạc Nam hơi nghi hoặc, theo lý mà nói nàng nên gọi Mẫu Hậu mới đúng nha.
Bạch Liên Hoa nhận ra nghi hoặc của hắn, chớp chớp mắt đẹp cười giải thích:
“Mẫu thân từng dặn dò chỉ gọi nàng Mẫu Hậu ở trước mặt người ngoài mà thôi, khi có hai người thì gọi mẫu thân…”
Lạc Nam gật gù, xem ra mỹ phụ lạnh lùng kia cũng khá tình cảm với con gái, dù sao gọi mẫu thân nghe thân mật gần gũi hơn Mẫu Hậu, không bị lễ nghi của Hoàng gia gò bó…
“Mẫu thân nàng tên là gì?” Lạc Nam nghĩ nghĩ, rốt cuộc đặt ra câu hỏi…
Lần trước gọi mỹ phụ là Đại Liên Hoa khiến nàng nổi giận động thủ, Lạc Nam cũng không muốn lặp lại sai lầm.
Bạch Liên Hoa hơi sững sờ, không nghĩ đến hắn lại đột ngột hỏi tên mẹ mình, bất quá cũng không có gì phải giấu giếm, đang định mở miệng đáp trả:
“Mẫu thân của muội tên…”
“Hừ, hỏi tên bổn tọa làm gì?”
Một tiếng lạnh lẻo cắt ngang đối thoại giữa hai người, theo hương thơm u thanh bát ngát, không gian nứt ra, mỹ phụ từ bên trong cao quý xuất hiện. Hôm nay khác với dáng vẻ đoan trang cao quý lần trước, mỹ phụ thân mặc một lớp áo da xanh trơn nhẵn linh hoạt, đem cơ thể thành thục bó sát đến cực hạn, vòng nào ra vòng nấy, đôi g* b*ng đ** sánh ngang Diễm Nguyệt Kỳ bị đè ép như muốn nổ tung khiến Lạc Nam nhìn không chớp mắt…
Bất quá rất nhanh hắn thu hồi ánh mắt, ra vẻ không sao cả nhún vai:
“Không nói thì thôi, ta vẫn gọi Đại Liên Hoa là được, dù sao cái tên này rất hay…”
“Phốc, hì hì”
Bạch Liên Hoa nghe lời nói của hắn bật cười đáng yêu, nàng quả thật rất giống mẫu thân, chẳng trách Lạc Nam gọi như vậy…
Mỹ phụ thấy nữ nhi thân thiết với Lạc Nam, hừ lạnh một tiếng:
“Bổn tọa gọi Hoa Thanh Trúc, ngươi có thể gọi ta Thanh Trúc tiền bối!”
Lạc Nam âm thầm khen ngợi tên hay ý đẹp, bất quá ngoài mặt lại bĩu môi khinh thường:
“Hoa Thanh Trúc? Trúc xanh có hoa? Haha”
Muốn hắn gọi nàng tiền bối? phong phạm cao nhân đâu? Ra vẻ người trưởng thành đâu? Vừa gặp mặt đã đem hắn đánh đến bán sống bán chết, gọi nàng một tiếng oan gia thì đúng hơn.
Hoa Thanh Trúc không để ý dáng vẻ đáng ghét của hắn, hiển nhiên là lười so đo, cao cao tại thượng mở miệng:
“Ba ngày đã qua, theo bổn tọa một chuyến đi!”
Lạc Nam nghe giọng điệu của nàng vẫn phách lối như cũ, hắn hừ lạnh: “Đi đâu? Không nói rõ ràng ta không đi…”
Lạc Nam nhận lời Bạch Liên Hoa giúp Hoa Thanh Trúc không giả, nhưng ít nhất nàng cũng phải khách sáo một chút, thậm chí cho biết địa điểm để hắn còn chuẩn bị tâm lý chứ? Thái độ của Hoa Thanh Trúc khiến Lạc Nam không hài lòng.
“Lá gan của ngươi không nhỏ, còn làm giá trước mặt bổn tọa?” Ánh mắt Hoa Thanh Trúc híp lại, khí lạnh lan tràn…
Bạch Liên Hoa thấy không khí có phần trầm trọng, vội kéo tay Lạc Nam xoa xoa, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn hắn.
Trong lòng Lạc Nam mềm nhũn, thở dài một hơi vươn người đứng dậy…hắn không nỡ nhìn tiểu thiên sứ này đau lòng a.
“Chúng ta đi thôi!” Lạc Nam nhìn Hoa Thanh Trúc gật đầu nói…
Hoa Thanh Trúc không để ý đến hắn, quay sang Bạch Liên Hoa căn dặn:
“Không được nói với ai chuyện lần này, dù là Phụ Hoàng của ngươi, về phần tiểu tử này sẽ không sao, ta chỉ lợi dụng năng lực của hắn một chút mà thôi…không có nguy hiểm! đừng lo lắng!”
“Ai lo lắng cho hắn chứ?” Bạch Liên Hoa gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, bất quá nghe đến hai người không đi địa phương nguy hiểm, âm thầm thở phào nhẹ nhõm…
Bất chợt, Bạch Liên Hoa từ nhẫn trữ vật lấy ra một khối ngọc bội tinh xảo có hình bông tuyết, đặt vào tay Lạc Nam, cúi thấp đầu lí nhí nói:
“Vì lần trước muội đánh cược thua, thứ này đưa cho huynh…chỉ cần truyền Linh Lực vào trong là có thể nói chuyện với muội trong phạm vi một vạn dặm!”
“Truyền Âm Ngọc?” Hoa Thanh Trúc sắc mặt cổ quái…
“Kim Nhi, thứ này có công dụng gì?” Lạc Nam vừa nhận lấy ngọc bội từ tay Bạch Liên Hoa, vừa thắc mắc…
“Truyền Âm Ngọc thường đi đôi với nhau, bên trong có khắc Trận Pháp cỡ nhỏ để truyền đạt âm thanh trong phạm vi nhất định, khá giống điện thoại đời trước của công tử!” Kim Nhi nhí nhảnh lên tiếng giải thích…
Lạc Nam nghe xong mừng rỡ, thứ tốt a…theo lời của Kim Nhi, vậy Bạch Liên Hoa cũng có một cái Truyền Âm Ngọc dùng để liên lạc với hắn…
Mặc dù phạm vi một vạn dặm hơi có chút hạn chế, nhưng cũng không tồi rồi.
“Đa tạ muội, ta sẽ giữ gìn nó!” Lạc Nam cẩn thận thu Truyền Âm Ngọc vào, nhìn Bạch Liên Hoa chân thành nói.
“Là do muội đánh cược thua huynh mà thôi…” Bạch Liên Hoa càng cúi thấp đầu yếu ớt giải thích, cảm giác được mẫu thân dùng ánh mắt dò xét nhìn mình, thân ảnh nhỏ bé mắc cỡ chạy trốn…
“Thật đáng yê…”
Lạc Nam ngẩn ngơ nhìn theo, chưa kịp nói hết câu, đã cảm thấy một bàn tay xách lấy cổ áo hắn, như xách lấy con gà xé rách hư không tiến vào…
Hắn cũng không phản kháng, mặc kệ Hoa Thanh Trúc xách lấy cơ thể mình…
Ở khoảng cách gần, hương thơm cơ thể quyến rũ của mỹ phụ truyền vào trong mũi, cùng với hơi thở lạnh buốt của nàng khiến Lạc Nam khá thư thái dễ chịu, nhắm mắt lại cảm nhận…
Hai người lướt đi trong hư không, Hoa Thanh Trúc nhìn tên này bị mình xách cổ vậy mà có tâm trạng tận hưởng, gương mặt đáng ghét khiến nàng muốn vứt hắn đi cho rồi…
Thoát khỏi phạm vi Bạch Sa Hoàng Triều, tốc độ của Hoa Thanh Trúc vẫn không giảm, hiển nhiên nơi cần đến ở khá xa…
Mấy canh giờ sau, rốt cuộc dừng lại…
Lạc Nam cảm nhận Hoa Thanh Trúc buông tay khỏi cổ áo mình, cơ thể vừa thoát khỏi hư không, vội vàng cúi đầu nhìn xuống. Chỉ thấy đây là một sơn mạch âm u mơ hồ, cây cối rậm rạp, thỉnh thoảng có tiếng thú rống đầy uy thế truyền ra, tạo nên cảm giác nguy hiểm khiến người ta phải rùng mình…
“Nơi này không phải đất lành a” Lạc Nam cảm thán một câu, lấy thực lực của hắn hiện tại vẫn cảm thấy sơn mạch này kh*ng b*, chỉ cần hơi chủ quan nói không chừng mạng nhỏ không còn.
Hắn hướng ánh mắt nhìn qua Hoa Thanh Trúc, hy vọng nàng mở miệng giải thích…
“Hừ”
Hoa Thanh Trúc không phản ứng chút nào, hừ lạnh một tiếng, bàn tay ngưng tụ thành Băng Linh Lực thành chưởng đối với hư không đẩy ra…
BÙM…
Chỉ thấy bên trong hư không, một con Lục Giai Biên Bức yêu thú đang muốn đánh lén, trúng một chưởng này của nàng cấp tốc hóa thành Băng Khối…
Răng rắc…
Băng khối vỡ vụn, Lục Giai Biên Bức tương đương với Luyện Hư Kỳ chết đến không thể chết lại…
XOẸT…
Có âm thanh cấp tốc tháo chạy truyền đến, hiển nhiên vài con Yêu Thú đang ẩn nấp bị thực lực cường hãn của Hoa Thanh Trúc chấn nhiếp…
Lạc Nam âm thầm khen ngợi, Hoa Thanh Trúc làm việc gọn gàng dứt khoát rất hợp ý hắn…
“Đi”
Cơ thể một lần nữa bị nắm lấy, hai người ngự không đến giữa phạm vi trung tâm Sơn Mạch, nơi có một ngọn núi cao chọc trời chiếm cứ…
Hạ xuống mặt đất, hai người như con kiến nhỏ trước ngọn núi hùng vĩ này…
“Băng Phách Thiên Sơn!”
Hoa Thanh Trúc mặc kệ Lạc Nam đứng bên cạnh, hai tay lại một lần nữa nâng lên, Băng hệ lực lượng đáng sợ cuồn cuộn ngưng tụ, hướng về chân núi khổng lồ mạnh mẽ vỗ tới…
Phong phạm nữ cường nhân thể hiện một cách rõ rệt vô cùng…
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Không gian sụp đổ, cao sơn khổng lồ toàn bộ đông thành khối băng, phản chiếu lấp lánh cả một vùng trời…
Lạc Nam khóe miệng co giật, nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì? Tự nhiên đi đóng băng ngọn núi lớn?
Răng rắc…
Có tiếng nứt vỡ từ ngọn núi truyền ra, Hoa Thanh Trúc nhếch môi…một lần nữa tụ chưởng, lần này là Thổ nguyên tố…
Theo một chưởng kh*ng b* tiếp theo, ngọn núi bị đóng băng ầm ầm vụn vỡ như thủy tinh, đem toàn bộ tòa sơn mạch lắc lư kịch liệt, vô số yêu thú bị kinh động phẫn nộ rít gào…
Đất đá mịt mù cả một vùng không gian, Lạc Nam âm thầm mắng chửi nữ nhân này điên rồi…
Bởi vì hắn cảm ứng được có vô số khí tức yêu thú đang hung hăng lao đến nơi đây, trong số đó thậm chí có cả Thất giai.
“Nàng muốn chết cũng đừng liên lụy ta!” Lạc Nam hét ầm lên…
“Tân thiên tài trên Tinh Cầu, phong lưu đa tình, vô địch trong cùng cấp…đệ tử thân yêu của Cuồng Bạo Nữ Vương cũng sợ chết?” Hoa Thanh Trúc nhìn hắn phát ra một câu như vậy…
Mặc dù giọng điệu vẫn lạnh lùng, bất quá Lạc Nam nghe ra ý chế giễu bên trong…
“Nàng điều tra ta?” Lạc Nam ánh mắt có phần cổ quái.
Lần trước gặp mặt Hoa Thanh Trúc còn không biết hắn là ai, xem ra ba ngày qua nàng đã bỏ không ít thời gian a…
Hoa Thanh Trúc im lặng không nói, hiển nhiên là âm thầm xác nhận…
Dù sao Bạch Liên Hoa vẫn ở cùng Lạc Nam, không có một người làm mẹ nào yên tâm giao con gái của mình cho một kẻ lai lịch không đàng hoàng được. Vì thế mà nàng đã âm thầm tìm hiểu về Lạc Nam, càng điều tra càng khiến Hoa Thanh Trúc giật mình, chiến tích kh*ng b* của tên này thật sự nhiều lắm…nhất là con đường trưởng thành của hắn cũng không hề bằng phẳng như thiên tài đại gia tộc, trái lại tràn ngập chông gai…
Điều này khiến một người có lòng dạ cao ngạo như Hoa Thanh Trúc cũng phải âm thầm công nhận, mắt nhắm mắt mở để Lạc Nam ở cạnh Bạch Liên Hoa. Nếu Lạc Nam là một kẻ không ra gì, chỉ sợ đã sớm bị Hoa Thanh Trúc b*p ch*t rồi.
Khi đám yêu thú sắp đuổi tới, khói bụi mịt mù bên dưới cũng tản đi…để lộ một hang động đen kịt sâu không thấy đáy. Từ trên cao nhìn xuống, hang động như một cái miệng Hung Thú khổng lồ, sẵn sàng đem kẻ tiến vào nhai đến xương cốt cũng không còn…
“Hang động ẩn giấu trong núi?” Lạc Nam giật mình, rốt cuộc hiểu vì sao Hoa Thanh Trúc lại đem ngọn núi phá hủy…
Mục tiêu chính là hang động này…
Hoa Thanh Trúc không nói không rằng, một lần nữa lôi Lạc Nam bay thẳng xuống hang động…
Trước khi vào hang, Lạc Nam bắt gặp một hàng chữ khắc sâu trên vách đá:
“Cực Hàn Ma Quân chi mộ!”
Hai người vừa tiến vào hang, hàng ngàn con yêu thú vừa lúc hung hăng đuổi tới…
Nhưng khi chứng kiến dòng chữ trên hang động kia, cả đám vội vàng dừng chân, dùng ánh mắt kiêng dè nhìn vào trong hang…
“Thì ra bên trong núi là mộ của lão quái vật kia…” Một con Thất giai Cự Tượng kiêng kỵ khàn khàn nói, sau đó quay người rời đi.
“Năm xưa khi hắn vừa đến nơi này, đã đem một nửa yêu thú tại Sơn Mạch giết sạch…dù hiện tại người đã chết đi nhưng ta không muốn dính vào!” Một con Đại Bằng Thất Giai khác nhớ lại thảm cảnh thời xa xăm, rùng mình tung cánh bay đi…
Khi đó nó chỉ là một con tiểu yêu nên mới may mắn giữ được tính mạng, nhưng cảnh tượng thảm thiết máu me vẫn như cũ ám ảnh trong đầu…
Đám yêu thú thấy hai vị Thất giai Lão Đại rời đi, cả đám cũng nhao nhao lùi bước, có điên mới tiến vào. Bọn nó giận dữ có nhân loại đến địa bàn của yêu thú phá phách nên hùng hùng hổ hổ kéo đến, cuối cùng lại ủ rũ rời đi. Qua đó có thể thấy hung danh của vị chủ nhân ngôi mộ kinh khủng đến mức nào…
Lạc Nam cũng nhìn thấy cảnh tượng đám yêu thú bên ngoài giải tán, đầu não bắt đầu chuyển động, vắt hết suy nghĩ. Thời gian qua mặc dù ít khi rảnh rỗi, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn xem số ít Cổ Tịch ghi chép trên Tinh Cầu.
“Thì ra là hắn…” Lạc Nam rốt cuộc nghĩ đến, ánh mắt hơi co lại…
Tương truyền, tại một gia tộc nơi H**ng S* Đại Lục từng xuất hiện một thiếu niên sở hữu Băng hệ thuộc tính…nhưng chính vì điều đó đã khiến thiếu niên này có tuổi thơ khá thê thảm…
Bởi gia tộc kia chỉ chú trọng Thổ Hệ thuộc tính, thiếu niên sở hữu Băng hệ không thể tu luyện Công Pháp của gia tộc, bị khinh thường dè bỉu, vị hôn thê cắm sừng, khắc nghiệt vô cùng…
Từ nhỏ bị cả gia tộc ức h**p khiến thiếu niên này có tính cách khá bạo lệ và cực đoan…vặn vẹo về mặt tâm lý. Sau một lần nhận được truyền thừa lợi hại, thiếu niên thực lực đại tăng quay về…đem toàn bộ nữ nhân gia tộc làm nhục, sau đó giết sạch, cuối cùng đồ sát luôn cả tòa thành, nghênh ngang rời đi…
Thời gian sau đó, để có tài nguyên tu luyện, hắn không ngừng giết người cướp của, mỗi lần ra tay là diệt toàn tộc…dù hai bên không hề có ân oán. Bất quá tên này cũng rất khôn ngoan, chưa từng dám động vào người của thế lực lớn, chỉ giết tán tu hoặc người của những gia tộc không có bối cảnh, không có thế lực chống lưng mà thôi…
Thiên phú Băng hệ của người này cũng kh*ng b* cực kỳ, vậy mà một đường giết chóc đăng phong Độ Kiếp Kỳ, sáng tạo ra công pháp cấp cao cho riêng mình…tại thời điểm đó không người ngăn cản…
Tại H**ng S* Đại Lục được phong danh hiệu: Cực Băng Ma Quân…
Chưa dừng lại ở đó, tên này cũng tinh thông các loại cơ quan thuật, các loại bẫy rập hèn hạ. Cực Băng Ma Quân tại H**ng S* Đại Lục xưng hùng xưng bá thời gian khá dài, cho đến cuối cùng Độ Kiếp đột phá Bán Tiên cảnh thất bại…
Bất quá như đã nói, Cực Băng Ma Quân cường đại dị thường, người khác Độ Kiếp thất bại thì diệt vong, mà hắn lại còn sót một hơi thở. Cực Băng Ma Quân dựa vào chút sức lực còn lại, bí mật kiến tạo một tòa Mộ Địa cho riêng hắn, đem truyền thừa và toàn bộ tài sản quý giá suốt đời cướp được chôn cùng…
Tin tức truyền ra, toàn bộ Đại Lục chấn động, vô số người muốn một bước lên trời, tìm kiếm truyền thừa của Cực Băng Ma Quân. Truyền thừa và tài sản của một vị Độ Kiếp Kỳ Viên Mãn mạnh mẽ, ai lại không muốn? Bất quá Cực Băng Ma Quân bụng dạ rất hẹp hòi, hắn biết sau khi mình chết đi nhất định sẽ có kẻ muốn chiếm hữu tài sản…vì thế kiến tạo Mộ Địa bí ẩn vô cùng, không người tìm thấy…
Vô số cường giả tìm kiếm hơn 10 năm vẫn bạt vô âm tính…dần dần đành phải bỏ cuộc, đến nay đã lâm vào quên lãng…
Nghĩ tới đây, Lạc Nam nhìn qua Hoa Thanh Trúc, bộ dạng thản nhiên hỏi:
“Truyền thừa của một lão Ma Đầu mà thôi, có gì hot?”