Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.0/10 từ 8 lượt Thể loại: Nguyên bản, lãng mạn, hiện đại, đương đại, ngôn tình, góc nhìn nữ chính, 1vs1, 2 bên yêu thầm, gương vỡ lại lành. GIỚI THIỆU Năm Giang Dữ được bố mẹ nuôi dẫn về nhà, tính cách của anh càng trở nên quái gở, khó gần. Ai cũng nói anh có vẻ bề ngoài xuất sắc, các phương diện đều ưu tú, tài giỏi. Nhưng cả người đẩy khí thế hung ác như người cha tù tội của anh. Nhà hàng xóm có một cô gái nhỏ múa ba lê, vô cùng xinh đẹp, ngoan ngoãn, tính cách mềm mại, thiện lương. Vào những năm tháng Giang Dữ bị mọi người khinh miệt, rẻ rúng, cô không chút do dự vươn tay về phía anh. Sau này, cô theo cha mẹ rời đi, không nói cho bất kỳ ai. Cô không hề biết, hôm ấy thiếu niên đứng ở dưới nhà cô chờ suốt một đêm. Lúc đó, trái tim anh như bị khoét đi một khoảng trống lớn. — Cho đến năm mười tám tuổi gặp lại nhau, hai người như ở hai thế giới khác nhau, vĩnh viễn không có giao điểm. Một ngày nọ, cô bước vào một vũ trường mờ ảo ẩn nấp đầy rẫy nhưng tên ăn chơi hư hỏng. Trong quán bar, ánh đèn mập mờ ái muội. Giang Dữ lười biếng dựa vào ghế, nhìn chằm chằm bóng dáng cô gái nhỏ. Thấy người đàn ông khác đến gần cô, anh tiến lên túm chặt lấy cổ tay cô, giọng nói trầm thấp: “Chơi đủ chưa? Chơi đủ rồi thì về nhà.” Ánh trăng sáng anh đặt ở đầu quả tim bao nhiêu năm qua, không dám hy vọng xa vời cũng không đành lòng vấy bẩn cô. Chỉ cần người đàn ông khác nhìn cô một chút, cũng làm vấy bẩn cô gái nhỏ của anh. Ông chủ lạnh lùng hoang dã x cô gái tốt bụng dịu dàng chữa lành Tag: Gương vỡ lại lành Thanh mai trúc mã Ngọt văn, Học đường, Nhẹ nhàng Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Lâm Niệm, Giang Dữ ┃ vai phụ: ┃ cái khác: Một câu tóm tắt: Giấu đi trái tim đã rung động, Lập ý: Theo đuổi vầng hào quang. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 17

Chương 17: Sân nhỏ

Tiếng hò reo gọi tên Ngải Sâm vẫn rầm rộ ngoài sàn đấu, còn phía sau cánh gà, hành lang tối tăm chỉ còn hai người họ lặng lẽ đứng đối diện nhau.

Dưới ánh đèn vàng nhạt, bóng hai người dần dần xích lại gần. Giang Dữ cụp mắt nhìn cô gái trước mặt, đôi mắt đen láy đã thu lại hết sắc lạnh, chỉ còn lại chút mỏi mệt hiếm hoi.

Khóe mắt Lâm Niệm hoe đỏ, lấy từ ba lô ra lọ cồn iốt và vài que tăm bông. Cô kiễng chân, nhẹ nhàng lau đi vết máu bên khóe môi cậu, ánh mắt đầy xót xa.

Từ hồi học tiểu học, cô đã quen mang theo kẹo và vài món thuốc bôi trong cặp. Vì hồi đó, Giang Dữ hay bị thương, người gần như lúc nào cũng có vết xước. Thói quen ấy, cô giữ suốt những năm tháng lớn lên, kể cả bốn năm sống ở A thị cũng chưa từng bỏ.

“Vừa rồi, có sợ không?”

Giang Dữ bất chợt hỏi, giọng khàn và thấp, vang lên trong hành lang yên tĩnh như có thể quét qua từng sợi tóc.

Lâm Niệm lắc đầu lia lịa, nước mắt rưng rưng suýt nữa trào ra, tay cũng bất giác mạnh hơn.

“Xít.” Giang Dữ khẽ rên một tiếng.

Lâm Niệm hoảng hốt: “Xin lỗi, mình mạnh tay quá à? Đau không?”

“Ừm.”

Cô mím môi, mắt đỏ hoe, “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Tiếng ồn ào ngoài sân dường như đã đổi tông, buổi trao giải kết thúc, những tiếng hét đồng thanh dần trở nên hỗn loạn.

Giang Dữ cúi xuống, đặt trán lên bờ vai nhỏ của cô, cười mệt mỏi, giọng trầm trầm khàn khàn.

“Cho tôi dựa một chút, dựa một lúc là hết đau thôi.”

Trên chuyến xe buýt đêm vắng tanh, hai người ngồi ở hàng ghế sau cùng. Lâm Niệm lặng nhìn phong cảnh bên ngoài lùi dần về phía sau.

So với thành phố A ồn ào hoa lệ, thị trấn nhỏ về đêm hầu như không có bóng người, xe chạy cũng nhanh hơn nhiều.

Chốc lát sau, cô quay đầu nhìn Giang Dữ, khóe môi còn vết bầm. “Tề Thiên đâu? Không về cùng à?”

“Về rồi.”

Giang Dữ đã thay đồng phục, ngoài mấy vết bầm tím trên mặt, trông chẳng khác gì một học sinh nghiêm túc.

Lâm Niệm “ồ” khẽ, trong đầu vẫn còn văng vẳng chuyện lúc nãy Giang Dữ thản nhiên từ chối tiền thưởng, nói coi như là phí chia tay, từ nay không đến đó nữa, đúng kiểu đại gia chẳng thèm để tâm.

“Cậu chắc chắn để tôi với bộ dạng này về ra mắt bà nội chứ?”

Cậu hỏi nửa thật nửa đùa, giọng nghe thì tùy ý mà ánh mắt lại ẩn chút bất đắc dĩ.

“Có gì đâu mà không được?” Lâm Niệm tròn mắt.

Giang Dữ liếc gương, thấy khóe môi vẫn còn vết máu, nghiêng đầu dựa lưng vào ghế, ngửa mặt nhìn trần xe, cười khẽ bằng giọng khàn Dữ:

“Bà không sợ tôi dụ dỗ cháu gái cưng nhà bà à?”

“Sao lại sợ.”

Lâm Niệm nhìn cậu chăm chú, giọng nghiêm túc lạ thường, “Bà mình thích cậu lắm mới mời đến ăn cơm đấy.”

Gió đêm len qua khe cửa xe, lùa vào mái tóc cô gái, làm lay động cả cổ áo đồng phục. Đôi mắt hạnh dưới ánh đèn đêm như đọng nước, dịu dàng mà cố chấp.

Giang Dữ thoáng sững người. Một lúc lâu sau mới quay mặt đi, dựa đầu vào ghế, yết hầu lăn lên lăn xuống.

Cậu im lặng rất lâu, hàng tóc mái rũ xuống, che đi ánh mắt sâu thẳm như đêm. Đến khi mở miệng thì lại chỉ là một nụ cười mỉa mai, khẽ bật cười, giọng nhẹ đến mức gần như không nghe rõ:

“Ngốc thật, cái gì cũng tin.”

Không biết câu này là nói bà nội hay là đang chửi chính mình.

Sân nhỏ ở góc thị trấn, hoa hoè trắng rụng đầy như sương trải thảm, thơm ngát dịu dàng. Mỗi lần gió thổi, lá cây lẫn cánh hoa xào xạc đan xen.

Từ xa nhìn lại, như lạc vào một giấc mộng đẹp.

Dù đã muộn, đèn vàng trong sân vẫn sáng, như một thói quen, luôn chờ một người quay về.

Ông nội cầm chổi lớn quét lá, bên cạnh là radio đang phát nhạc kịch cổ.

Cánh cổng “kẹt” một tiếng mở ra, Lâm Niệm vui vẻ khoác tay ông, cười tít mắt về phía Giang Dữ, lúm đồng tiền thấp thoáng:

“Ông xem ai đến này.”

Giang Dữ hơi mất tự nhiên, cố giấu đi vẻ lúng túng trong mắt, gượng cười:

“Cháu chào ông.”

“Con tưởng ông già rồi nhận không ra à? Tiểu Dữ chứ ai.”

Ông cười ha hả, vỗ vỗ vai cậu.

“Lâu quá không về, lớn thế này rồi. Cao hơn ông nhiều, chắc phải một mét tám mấy rồi chứ?”

“Dạ, ừm.”

Lâm Niệm nhanh nhảu tiếp lời: “187!”

Ông lườm cô một cái, “Nhớ rõ dữ ha, con bé này!”

Tiếng cười rộn rã vang khắp sân, ánh đèn vàng phản chiếu trong mắt Lâm Niệm long lanh, cô đứng đó như phát sáng, dịu dàng mà rạng rỡ.

Bị bầu không khí cuốn theo, Giang Dữ khẽ mỉm cười. Căng thẳng trong lòng cũng tan đi không ít.

Cây hoè đã to hơn nhiều so với lúc cậu rời đi, cành lá sum suê như chiếc ô khổng lồ che kín cả sân nhà.

Tối nay, gió cũng như dịu dàng hơn.

Từ trong nhà, bà nội đeo tạp dề bước ra, tay còn cầm cán lăn bột, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

“Tiểu Dữ đến à?”

Bà nhận lấy hộp quà từ tay cậu, trách yêu:

“Cháu  lại khách sáo gì, người nhà mà cũng mang quà?”

Giang Dữ vội giải thích: “Cháu nhớ ông thích trà, lâu quá không sang, nên mua ít trà biếu ông.”

Lâm Niệm đứng bên nhịn cười, trong lòng nghĩ thầm: Bình thường ra vẻ lạnh lùng thế, giờ gặp ông bà lại căng thẳng đến cứng cả người.

“Thôi vào nhà ăn cơm nào.”

Ông cất tiếng gọi, cùng bà đi vào trước.

Lâm Niệm và Giang Dữ sóng bước đi sau, chậm rãi.

“Lúc nãy còn cười nhạo tôi đấy, bạn học Lâm Niệm.”

Cậu nghiêng đầu nhìn cô, môi cong lên lười biếng.

“Gì cơ? Mình có đâu!”

Cô vội bịt miệng, chối bay.

“Thật không?”

Cậu nhướng mày, giọng lơ đãng.

Lâm Niệm gật đầu chắc nịch.

Mùi bạc hà nhè nhẹ phả vào, Giang Dữ cúi xuống, hàng mi rủ bóng, đôi mắt sâu thẳm đối diện cô.

“Nói dối. Mắt láo liêng cả lên. Học sinh ngoan cũng biết gạt người à?”

Cậu cười khẽ, tiếng cười trầm khàn và có phần lười biếng, khiến gió đêm thôi cũng chẳng xua nổi cơn nóng trong lòng Lâm Niệm.

Cô giật mình, tim đập loạn xạ. Để che đi ánh nhìn, cô cúi đầu lắp bắp:

“Mình, mình không nói dối mà!”

Nói rồi, cô quay người bước vội vào trong, và đâm sầm vào lồng ngực cứng như đá.

Cô ngẩng đầu, thấy Lâm Tầm đang nắm chặt hai tay, mắt lạnh như băng, nghiến răng nhìn chằm chằm Giang Dữ.

Giang Dữ thì vẫn thản nhiên, hai tay đút túi, ánh mắt lạnh nhạt không gợn sóng, thẳng thừng đối mặt.

“Lâm Niệm, lúc nãy hai đứa làm gì đấy?”

Giọng Lâm Tầm lạnh buốt, ánh mắt chưa từng rời khỏi Giang Dữ.