Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.4/10 từ 7 lượt Hạ gia là danh gia vọng tộc lừng lẫy ở Yến Bắc. Hạ Trưng Triều là người đứng đầu tập đoàn, không chỉ chưa kết hôn mà còn hiếm khi có tin đồn tình ái. Ôn Tri Hòa chưa bao giờ ngờ tới một nhân vật tầm cỡ như vậy lại có thể ngồi trước mặt mình, đưa ra lời đề nghị kết hôn. Cô là cô bé Lọ Lem, nhưng vị Hạ tiên sinh này lại chẳng phải hoàng tử bạch mã. Anh nói, anh cần một người vợ nghe lời, hiểu chuyện, sẵn lòng phối hợp diễn kịch, một cuộc hôn nhân theo hợp đồng, hết hạn sẽ ly hôn. Ôn Tri Hòa vốn không muốn dính vào chuyện sai trái này, cho đến khi nhìn thấy con số trên thẻ mà cả đời này cô cũng không thể chạm tới. “Có yêu cầu gì không?” Cô hỏi. Người đàn ông trước mặt ôn tồn lễ độ, môi nở nụ cười nhàn nhạt: “Chỉ cần nghe lời là được.” Sau khi kết hôn, Hạ Trưng Triều tuy cưng chiều cô như chim hoàng yến trong lồng, đối với cô là muốn gì được nấy, đủ để cô bỏ qua những yêu cầu cao ở một phương diện nào đó. Nhưng Ôn Tri Hòa luôn rõ ràng, cuộc hôn nhân này đối với họ chỉ là đáp ứng nhu cầu của đôi bên, mối quan hệ không bình đẳng sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc. Kết hôn chưa đầy nửa năm, tin đồn Hạ Trưng Triều ngoại tình lan nhanh chóng mặt, tấm thẻ trải nghiệm làm phu nhân hào môn sắp hết hạn, Ôn Tri Hòa tuy tiếc nuối nhưng cũng không có gì là không thể chấp nhận. Tối hôm đó, trước khi xuống nông thôn lấy cảnh, Ôn Tri Hòa cẩn thận nhắn một tin dò hỏi, liệu có muốn kết thúc mối quan hệ sớm hay không. Mưa rơi tầm tã, sấm chớp rền vang, Hạ Trưng Triều bước xuống xe, bung dù kéo cô lại. Vẻ mặt thờ ơ cẩn trọng, nhưng giọng nói lại ôn hòa: “Chạy cái gì? Giày cũng rơi rồi kìa. Thấy tôi rất bất ngờ sao?”. Điều Ôn Tri Hòa sợ nhất chính là dáng vẻ khi anh lột bỏ lớp vỏ ngoài ôn nhuận: sự chiếm hữu, bình tĩnh đến đáng sợ, khiến người ta không thể phản kháng. Mà anh luôn ở thế thượng phong, cười như không cười, cúi mắt nhìn cô, trêu ghẹo, thấp giọng nói: “Em phải nhớ kỹ cảm giác này, rời xa tôi, không ai có thể cho em được.” Thói quen là một thứ đáng sợ, sự kiểm soát của anh khiến cô vừa ngượng ngùng khó nói thành lời lại vừa dựa dẫm thành nghiện, ăn sâu vào tận xương tủy. Kiểu nhân vật: Chú/Daddy lịch lãm bại hoại x Người đẹp tỉnh táo nhưng tựa dây tơ hồng (dựa dẫm, yếu đuối) Lưu ý từ tác giả😁 Không có ngoại tình. Nam chính có phần “điên”, nữ chính “yếu”. Nam chính lớn hơn nữ chính 12 tuổi. Nam chính chưa từng có bạn gái cũ hay “bạch nguyệt quang” và còn là “xử nam” già Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 64

Chương 64: Sô Cô La

Phim dự kiến còn chưa đến bốn tuần nữa là có thể quay xong phần cuối cùng, trạng thái của diễn viên tốt, các bộ phận phối hợp ăn ý, biết đâu còn có thể rút ngắn thời gian.

 

Ôn Tri Hòa đang đếm từng ngày, gạch từng đầu dòng trong cuốn sổ ước muốn của mình, chuyện này đến chuyện khác, ngay cả nằm mơ cũng toàn là những việc liên quan đến phim ảnh.

 

Từ lúc chọn được diễn viên cho đến định trang và cảnh quay, từ khi chính thức bấm máy đến thời kỳ cuối của quá trình quay, mỗi một bước mỗi một phân đoạn, cô đều tự mình làm hết sức, cũng không thiếu sự hỗ trợ của cả đoàn làm phim. Nhanh thôi, rất nhanh thôi, chỉ cần đợi hậu kỳ chế tác hoàn thiện, tìm kênh truyền thông quảng bá, các rạp chiếu phim phát hành, bộ phim của cô sẽ được mọi người biết đến.

 

Trước đây cô sợ Hạ Trưng Triều cố ý ra lệnh dừng quay hoặc hoãn lịch chiếu, nghĩ đủ mọi khả năng, nhưng chưa bao giờ nghĩ cuối cùng điều khiến cô suy sụp bất lực, lại là việc Ôn Hà trước mặt mọi người lớn tiếng trách mắng, gây sự vô cớ như thế.

 

Trong trí nhớ ban đầu, Ôn Hà ngày càng xa cách cô, cuộc hôn nhân đầu đầy lông gà rơi rớt, lần tái hôn vẫn không cải thiện được, những chuyện lớn nhỏ vụn vặt, thân phận không được thừa nhận, chức vị không có giá trị… Cô đã nghĩ đến vô số khả năng tạo nên bộ dạng hiện tại của Ôn Hà, nhưng cô không có cách nào bao biện cho bà.

 

—— Chú Tống cũng nuôi nấng chúng ta bao nhiêu năm rồi, sao con lại nhẫn tâm như vậy, chút giúp đỡ cũng không chịu giúp? Coi như mẹ van xin con, đây là lần cuối cùng.

 

—— Giờ con giỏi giang rồi, bắt đầu đóng phim điện ảnh, bám víu kẻ có tiền làm bà chủ giàu sang là có thể vong ân bội nghĩa thế này sao?

 

Ban ngày ban mặt ồn ào bị người ta nhìn thấy không đáng sợ, bị chỉ thẳng vào mặt mắng bất hiếu cũng chẳng phải là gì, đây chỉ là một huyện nhỏ, không có nhiều máy quay, phim trường toàn là người quen, Ôn Tri Hòa cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, đưa Ôn Hà về khách sạn xong, đến cùng kiệt sức, cuối cùng không khỏi tuyên bố buổi chiều không quay nữa.

 

Cô nhốt mình trong phòng khách sạn, nằm trên giường rất lâu, úp mặt khóc một hồi.

 

Ngoài cửa có người bấm chuông, gõ cửa, Ôn Tri Hòa mặc kệ, chiếc điện thoại đặt một bên đổ chuông rất lâu, đến khi tự động tắt nguồn mới yên tĩnh.

 

Ôn Tri Hòa cho mình một buổi chiều để xoa dịu cảm xúc, nhưng thực tế, sau 2 giờ chiều cô đã có thể nghĩ thông mọi chuyện, tự hỏi bản thân Lý trí chiếm thế thượng phong không có nghĩa là cảm xúc lý tính không tồn tại.

 

Cô biết đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng cô lại thấy mất mặt, đáng sợ; cô biết rõ chỉ cần giữ vững nguyên tắc, thì không ai có thể khống chế được cô, nhưng cô vẫn thấy bất lực.

 

Vỏ chăn ga giường ở đây vừa mới được thay, mềm mại và mới tinh, không hiểu sao, ôm chiếc gối khác, Ôn Tri Hòa lại ngửi thấy mùi hương riêng biệt của một người khác, là mùi hương trầm pha lê an lành. Những đêm trước, cô ngủ vùi trong loại mùi hương mát lạnh này, đối với mùi vị đã thành thói quen, cô lại có chút luyến tiếc.

 

Hai hàng nước mắt trên má đã khô được một nửa, áo gối bị thấm ướt một mảng lớn, Ôn Tri Hòa buông chiếc gối đáng thương ra, ánh mắt

 

hướng lên trần nhà, nghe tiếng tích tắc của đồng hồ, trong lòng càng thêm trống rỗng.

 

Pass: được cài ở các chương cuối truyện. Vui lòng gởi cú pháp Tramne_123 qua FB nhà Trạm để gỡ pass đọc toàn truyện nhé. Cảm ơn nè