Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.7/10 từ 48 lượt [Cướp tình ngang ngược + Lý trí giữa trần gian + Phục thù vả mặt + Đối đầu gay gắt + Cường cường liên thủ + Cưới trước yêu sau + Hôn nhân hợp đồng độc lạ + Ngọt đến bùng nổ] [Tổng giám đốc giả vờ lạnh lùng thật ra ngốc bẩm sinh + Cô gái “vịt hoang” tỉnh táo giả vờ như không có chuyện gì xảy ra] Diệp Tuyền là một “vịt hoang”. Bố mất, mẹ bỏ đi, không nơi nương tựa. Cô dựa vào ý chí và bản lĩnh tự thân lập nghiệp, gây dựng nên chỗ đứng khiến người khác ghen tỵ, có được mối tình ngọt ngào và một công việc nhiều người mơ tới. Cho đến khi cô phát hiện bạn trai đại học yêu nhau suốt 8 năm… ngoại tình. Đối tượng ngoại tình là bạn cùng phòng của cô thì cũng thôi đi, đằng này còn trơ trẽn bắt cô làm phù dâu. “Tiểu tam” ăn một bạt tai, gã bạn trai bội bạc ăn hẳn hai cái. Diệp Tuyền không có ai chống lưng nhưng cũng chẳng sợ gì. Trong thương trường, cô tàn nhẫn phản công, từng bước kéo gã bạn trai cũ Thẩm Bồi Diên xuống đáy bùn, khiến hắn mang tiếng xấu khắp nơi, cả đời không thể ngóc đầu. Về sau, bạn trai cũ Thẩm Bồi Diên thấy cô bám được đại gia thì hối hận muộn màng. Đại gia nói: “Xếp hàng đi, cậu là cái thá gì chứ?” Thù đã trả, danh cũng đã có, Diệp Tuyền chắp tay trước tượng Phật trong chùa: “Cả đời này con lận đận, một thân một mình, lúc khổ nhất được một vị sư thầy cho một bữa cơm mới sống sót qua ngày nên con rất tin vào số mệnh.” Sếp lớn kiêm “đại gia” của cô – Tần Trí Thành, đưa cho cô một ống xăm. Diệp Tuyền xin được quẻ thượng thượng (quẻ tốt nhất) Sau này cô mới biết, cả ống xăm đó toàn là quẻ thượng thượng. Mọi việc do người làm nên, ý chí con người có thể chiến thắng số mệnh. Những gì cô muốn, anh đều sẽ cho cô. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 127

Chương 127: Chương 127

Bố Tần lại như không nghe thấy, một mực trút giận.

“Tao sinh mày ra để làm gì, mày đến cả Tiểu Bạc cũng không cứu nổi! Có phải là mày đứng sau giở trò không?! Có phải mày đi tìm nhà họ Chu bảo họ đừng nhúng tay vào không?!”

Tần Trí Thành vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.

“Đúng là muốn giở trò, nhưng chưa cần đến con thì nhà họ Chu đã từ chối rồi.” Anh lạnh nhạt cười khẩy: “Nghĩ lại thì danh tiếng Tiểu Bạc của bố cũng không tốt lắm, đến cả ông trời cũng không cứu nổi đâu.”

Đứa con trai cả đời trầm ổn, lại nói chuyện với ông như vậy.

Bố Tần tức đến sôi máu, chỉ vào mũi anh định tiếp tục chửi.

Diệp Tuyền khẽ nói: “Ông Tần bớt giận, tuy không biết tại sao ông lại thương người ngoài hơn cả con trai ruột của mình, nhưng dù sao cũng có nhiều người ở đây, ông cũng đừng quá thiên vị, dễ khiến người ta nghi ngờ mối quan hệ của ông và Hứa Bạc.”

“Quan hệ gì!” Bố Tần rõ ràng vẫn còn đang tức giận, không để ý đến cái bẫy của cô: “Có thể có quan hệ gì chứ!”

“Vậy thì không nói chắc được rồi, con cũng là con cháu, không dám tùy tiện phỏng đoán. Nhưng…” Diệp Tuyền ngẩng đầu nhìn ông, đáy mắt mang theo vẻ mỉa mai giống hệt Tần Trí Thành: “Chắc chắn những người xung quanh ông Tần, trong lòng chắc cũng sớm đã có phỏng đoán rồi.”

Họ hàng nhà họ Tần xung quanh gần như đồng thời lộ vẻ ngượng ngùng, bị nói trúng tim đen.

“Tần Trí Thành, mày xem kìa, đây chính là người vợ tốt mày tìm về đấy, dám cãi lại người lớn!”

“Người lớn thì sao chứ.”

Ngoài sân, truyền đến giọng bà Chu: “Ông già mà không đứng đắn, la hét om sòm với con cháu, ông mong ai có thể tôn trọng ông?!”

Vở kịch này sắp đến hồi cao trào rồi.

Diệp Tuyền háo hức chờ xem.

Bố Tần đang định phản bác lại thì “bốp” một tiếng.

Bà Chu cầm một chồng tài liệu ném vào mặt ông ta, giấy tờ bay tứ tung trong không trung, rơi xuống đất.

“Kết hôn với ông bao nhiêu năm nay, tôi vẫn luôn tự nhủ phải giữ thể diện, cho dù là vì con cái, dù có không thích không muốn đến đâu cũng phải giữ lại cho ông chút thể diện, nhưng còn ông thì sao, ông có bao giờ nghĩ đến con cái của tôi không?!” Giọng bà Chu lạnh lùng: “Nếu ông không tôn trọng con cái của tôi, tôi cũng sẽ không nể mặt con cái của ông đâu!”

Họ hàng nhà họ Tần đều ngẩn người, không hiểu ý gì.

“Con cái của bà con cái của tôi gì chứ, chị dâu… chị đang nói gì vậy.”

“Hứa Bạc, là con riêng của Tần Thịnh!”

Phó viện trưởng Triệu đang nức nở sững người, cả biệt thự nhà họ Hứa trên dưới đều im lặng.

Đồng tử bố Tần co rút lại: “Bà nói bậy bạ gì vậy?”

Tên thật của bố Tần là Tần Thịnh, sau này làm chuyện xấu nên đã tìm thầy bói xem, đổi tên thành Tần Hạ Quốc, nên lúc bà Chu gọi tên Tần Thịnh, mọi người đều phải mất một lúc mới phản ứng lại, rồi mới nhìn sang bố Tần.

Tô Hinh An và Tần Trí Nguyên đến muộn một bước cũng ngẩn người tại chỗ.

“Giấy trắng mực đen ở trên đó, ông dám không nhận à?” Bà Chu cười lạnh: “Giấy chứng nhận của bệnh viện, nếu ông không sợ mất mặt, thì cứ diễn tiếp đi, xem rốt cuộc là ai đang nói bậy bạ!”

“…Rốt cuộc là chuyện gì thế này.” Phó viện trưởng Triệu mấp máy đôi môi khô khốc: “Cái gì gọi là, Hứa Bạc là con trai của ông ấy.”

Bà Chu lạnh mặt: “Tôi cũng mới biết, Tần Thịnh ông ta có con riêng, bỏ ra số tiền lớn mua về rồi lại lừa các người là trẻ mồ côi, nhờ các người nhận nuôi.”

Chuyện nhận nuôi này Phó viện trưởng Triệu biết rõ, nhưng…

Đứa con trai bà nuôi bao nhiêu năm nay, lại là con riêng, lại còn là con riêng của nhà họ Tần…

Bà đầu óc choáng váng, cố gắng đứng dậy, lại suýt nữa thì ngã chúi xuống.

Hứa Nhàn cũng kinh ngạc xen lẫn đau khổ, đỡ lấy mẹ, trông không khá hơn Phó viện trưởng Triệu là bao.

Không biết qua bao lâu, Phó viện trưởng Triệu cuối cùng cũng buộc phải chấp nhận sự thật này. Bà nhắm mắt, một giọt lệ từ từ trượt dài trên má.

“Con riêng thì con riêng…” Bà nức nở: “Dù nói thế nào, nó cũng là con trai của tôi.”

“Cho dù các người thấy tôi bị lừa dối bao năm nay, vì các người mà nuôi con của các người, thì xin các người, cứu Tiểu Bác ra đi, hai mẹ con tôi không thể thiếu nó… Nó còn nhỏ, chưa từng chịu khổ.”

Phó viện trưởng Triệu khóc rất thảm, nửa quỳ trên đất, thân thể không ngừng run rẩy.

Bà Chu lại chỉ thờ ơ nhìn.

“Dì… dì…” Hứa Nhàn hoảng hốt bò qua, níu lấy ống quần bà Chu: “Dì không thể nhẫn tâm như vậy được, mẹ cháu cũng bị lừa dối bao nhiêu năm nay, cầu xin dì cứu Hứa Bạc ra trước rồi hẵng nói, mọi chuyện quá khứ nhà cháu đều bỏ qua, cháu không hận Tần Trí Thành nữa, cũng không trách dì nữa được không…”

Diệp Tuyền thật sự rất muốn kéo cô ta ra.

Nhưng cô không làm.

Bởi vì hôm nay là của bà Chu. Nên để bà tự mình phản công lại sự ép buộc đạo đức đã giày vò bà bao nhiêu năm nay.

Bà Chu nhìn ánh mắt Hứa Nhàn, nhìn những giọt lệ trong mắt cô ta.

“Tiểu Nhàn.”

“Vâng.”

“Lúc cháu hại cháu nội ta, cháu cũng khóc như vậy sao?”

“Cháu làm bác sĩ, lại cho đứa trẻ nhỏ như vậy ăn mơ, có cảm thấy áy náy không?”

Thân thể Hứa Nhàn run lên, ánh mắt nhìn bà Chu hoàn toàn ngây dại, nước mắt rơi càng thêm dữ dội, sợ đến mức đến cả khóc cũng không còn tiếng.

Tần Trí Nguyên ở phía sau mắt cũng run lên: “?”

Lại là chuyện gì thế này.

Con trai anh ta bị hại à?

Chuyện từ lúc nào?

Sao anh ta lại không biết?

“…Các người lại cao thượng cái gì chứ?” Hứa Nhàn không còn đường lui, khóc lóc ngẩng mặt nhìn Tần Trí Thành, cười thê thảm: “Nếu không phải nhà họ Tần, nhà họ Hứa chúng tôi cũng sẽ không ra nông nỗi này.”

“Nhà họ Hứa có kết cục như ngày hôm nay, chỉ có thể trách chính các người.” Tần Trí Thành lặng lẽ nhìn Hứa Nhàn, im lặng một lúc lâu: “Tự lo lấy thân đi.”

Hôm nay, có lẽ là ngày hỗn loạn nhất.

Đối với một số người mà nói, là cận kề địa ngục.

Đối với một số người khác mà nói, lại là sự tái sinh.

Chuyện Hứa Bạc tráo đổi Côn Lôn, thật ra không dùng đến thủ đoạn gì nhiều, chẳng qua chỉ là dùng quyền lực và tiền mua chuộc bác sĩ trong bệnh viện.

Người ta nói dưới đồng tiền nặng ắt có kẻ liều mạng, câu này thật ra không sai.

Hơn nữa Hứa Bạc đã tìm sẵn đường lui cho mình, chính là—— Thẩm Bồi Diên.

Nhưng trớ trêu thay, Thẩm Bồi Diên đoán được anh ta định đổ tội cho mình, đã tìm ra vị bác sĩ đang trốn ở nước ngoài đó, phản công lại một đòn.

Trong đồn cảnh sát Hứa Bạc ủ rũ, không nói một lời.

“Chúng tôi đã nắm giữ bằng chứng xác thực, im lặng không nói cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến phán quyết cuối cùng đâu.”

Mí mắt anh ta run lên, vẫn không hé răng.

Anh ta cố chấp cho rằng mình sẽ không bị giam giữ như vậy, chị gái, mẹ, bao gồm cả anh Trí Thành cũng sẽ cứu anh ta.

Cho nên anh ta vẫn luôn cắn chặt răng không nói.

Chuyện này nói cho cùng cũng không có gì, chẳng qua chỉ là tráo đổi một thiết bị, bệnh nhân đó chết anh ta cũng không chịu trách nhiệm trực tiếp, vẫn là tai nạn y tế.

Nhưng cho đến khi, không biết bao nhiêu ngày trôi qua——

Đám người đó lại triệu tập anh ta.

“Ngày mười hai tháng sáu ba năm trước, anh ở đâu?”

Hứa Bạc không lên tiếng.

“Theo lời khai của nhân chứng, anh đã dẫn bảy người phụ nữ về biệt thự của mình, sáng sớm hôm sau, chỉ có năm người phụ nữ đi cùng ra ngoài, hai người còn lại không thấy đâu, anh có còn ấn tượng gì không?”

Mí mắt Hứa Bạc khẽ run, vẫn không lên tiếng.

Cho đến khi, anh ta qua lớp kính, ngẩng đầu nhìn thấy năm người phụ nữ đó.

Đồng tử anh ta co rút lại.