Giới thiệu truyện

Đánh giá: 10.0/10 từ 2 lượt Tác phẩm: Này ảnh hậu có chút phiền Tác giả: Nhạn Quá Ngôn Ngân Bản QT: azurenvb Editor: SunKT9389 Thể loại truyện: Hiện đại – Giới giải trí – Trọng sinh – Báo thù ngược tra Số chương: 153 Phiên ngoại: 5 chương Phong cách tác phẩm: Nhẹ nhàng Nhân vật chính: Hạ Thanh Dạ, Niếp Trúc Ảnh. Nhân vật phụ: Trọng Nguyễn Thấm, Sở Nhu, Tề Mỹ Ny. ———————————————————– VĂN ÁN ———————————————————- Hạ Thanh Dạ sống lại, bởi vì một hiểu lầm không lớn không nhỏ mà đắc tội với ảnh hậu quốc tế Niếp Trúc Ảnh, từ đó về sau trên con đường báo thù còn xuất hiện thêm một cái bóng cùng cô ‘khắp nơi đối nghịch’. Trước khi ‘yêu nhau’: Có thông tin Hạ Thanh Dạ được một chiếc xe sang đón đi. Niếp Trúc Ảnh cười cười: Tôi vừa thấy người phụ nữ đó mị nhãn như tơ, tạo dáng õng ẹo, vừa nhìn liền biết là một hồ ly tinh thủ đoạn thâm độc, quả nhiên là được kim chủ bao dưỡng. Chưa đến ba ngày, vả mặt. Sau khi ‘yêu nhau’: Có thông tin Hạ Thanh Dạ ở chung một phòng với Lục ảnh đế. Niếp Trúc Ảnh nghiêm mặt: Đám fan não tàn này. Hai người họ chắc chắn là đang đối diễn, hừ, phải phải, chính là đối diễn… Ba phút sau, Niếp Trúc Ảnh mở WeChat hỏi: Thanh Thanh, tiểu bảo bối, em hiện đang làm gì đó? Hạ Thanh Dạ trả lời: Chị thật phiền.jpg Trọng sinh quyết tâm báo thù thụ X Ảnh hậu ngạo kiều thích dính người công. Cẩn thận khi đào hố, không thích thì trực tiếp rời đi, xin vui lòng không công kích cá nhân! Hạ Thanh Dạ: cô Niếp Trúc Ảnh: cô ấy ——————- Tóm tắt: Hạ Thiên Tình có cảm thấy nguyên nhân cái chết của mình là bởi vì người yêu đời trước của mình – Trọng Nguyễn Thấm, thấy chết không cứu. Sau khi được sống lại trong cơ thể của Hạ Thanh Dạ, cô quyết tâm đoạt lại hết tất thẩy mọi thứ đã bị lấy mất của mình kiếp trước bằng cách một lần nữa quay trở lại ngôi vị Ảnh hậu. Kết quả, trong quá trình quay phim, đánh bậy đánh bạ thế nào lại đắc tội với ảnh hậu quốc tế Niếp Trúc Ảnh, hai người bởi vì hôn ước bằng miệng của hai gia đình mà bị buộc chặt lại với nhau, đồng thời tình cảm cũng theo đó dần phát triển, làm cho cô phát hiện thì ra vị Niếp ảnh hậu này ở kiếp trước đều âm thầm quan tâm đến mình, thậm chí còn lẳng lặng chiếu cố những đồng nghiệp trong phòng làm việc của cô. Ban đầu mọi thứ dường như bị một màng sương mờ mịt  che phủ, một vài chuyện tưởng chừng không liên quan lại lần lượt hiện ra trước mắt cô, chân tướng năm đó dần dần hé lộ… —————————— Đây là một bộ truyện kể lại câu chuyện xoay quanh những người phụ nữ trong giới showbiz hỗn tạp, trải qua nhiều giai đoạn khó khăn. Có người tâm không vững, lựa chọn sa đoạ. Cũng có người thủy chung không quên mất sơ tâm.  Tác giả miêu tả nhân cách phát triển qua từng giai đoạn, lúc đầu đều mang theo sự thiện lương, giống như câu nói ‘nhân chi sơ tính bản thiện’, hy vọng cuối cùng, mỗi người đều nhận được cái kết hoàn mỹ. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 62

Chương 61: Xúi giục

Trời vừa sáng, Niếp Trúc Ảnh liền rời đi.

 

Dư Lan vì trước đó được thông báo nghỉ hai ngày, trong lòng vẫn nhớ nhung Hạ Thanh Dạ, rất sợ đối phương sẽ bị quá sức ên khi nhìn thấy cô, phản ứng đầu tiên chính là, "Chị Hạ, chị khỏe không?"

 

Hạ Thanh Dạ đặc biệt bất đắc dĩ, có lúc cô đang nghiền ngẫm kịch bản mà quên đi những người xung quanh, nhưng cũng không đến mức như Dư Lan nói, cô nhẹ nhàng nói, "Trúc Tử và chị Tương đang giám sát chị, làm sao chị có thể không ổn được?"

 

Dư Lan cảm thấy hơi ngượng ngùng, lè lưỡi.

 

"Chị không có ý trách em đâu, đúng rồi, Dư Lan, có một việc chị quên chưa nói với em."

 

"Việc gì vậy?"

 

"Con hamster của em, trước đó không phải đã bị Trúc Tử mang về sao? Sau đó Mạn Hi lại nuôi nó trong phòng làm việc của chị ấy. Để bù đắp cho em, chị ấy tính làm cho nó sinh con, rồi gửi cho em hai con hamster con." Hạ Thanh Dạ nói xong, trên mặt đầy vẻ bình thản, lúc trò chuyện với Niếp Trúc Ảnh, mới biết được con hamster của Dư Lan sau khi về không lâu thì bị một con mèo hoang tấn công và có khả năng không qua khỏi trừ khi có điều kỳ diệu xảy ra.

 

Tuy nhiên, những con hamster bình thường đều rất yếu ớt, sợ sệt, mà gặp phải thiên địch như mèo thì khó lòng sống sót.

 

Cô không thể nói cho Dư Lan biết điều này, nếu không cô gái nhỏ này chắc chắn sẽ khóc hết nước mắt rồi lại thương tiếc con hamster nhỏ của mình.

 

Dư Lan nghe xong, hơi cúi đầu, mãi lâu sau mới nói: "Là Cận Mạn Hi ảnh hậu ấy hả?"

 

Hạ Thanh Dạ gật đầu: "Đúng vậy, chính là người mà chị Tương dẫn dắt trước đó. Chị  ấy và Trúc Tử là bạn tốt, hôm đó đến văn phòng Trúc Tử, thấy con hamster của em dễ thương quá, liền nói sẽ mang về nuôi một thời gian. Dư Lan, em nghĩ sao? Nếu không, chị gọi điện thoại cho chị ấy, bảo chị ấy trả lại cho em."

 

Nói rồi, Hạ Thanh Dạ thật sự cầm điện thoại lên.

 

Dư Lan vội vàng xua tay: "Đừng, đừng, đừng! Nếu chị ấy thích thì cứ để chị ấy nuôi đi, để em chờ thêm vài tháng nữa. Đến lúc đó, em sẽ có một cặp hamster con."

 

Hạ Thanh Dạ: "…"

 

Tính cách lạc quan của Dư Lan cũng tốt đấy.

 

Dư Lan còn đang tưởng tượng về tương lai với hai chú hamster cưng, trong khi Hạ Thanh Dạ đã chuẩn bị cầm chìa khóa và túi xách để ra ngoài. "Chị sẽ ra ngoài một chuyến, không về ăn trưa đâu, em tự mình giải quyết nhé."

 

"Hả, chị đi đâu vậy?"

 

"Đi gặp anh trai, có chút việc."

 

Dư Lan nghe vậy liền yên tâm vì biết Hạ Thanh Dạ sẽ đi gặp Hạ Ngạn Bác. Sau khi nhìn Hạ Thanh Dạ rời đi, cô chuẩn bị dọn dẹp lại phòng, mới phát hiện bộ sách mà cô đã mua trước đó đa số đều bị ném vào trong tủ đồ.

 

Cô tùy ý cầm lên một quyển sách và lật xem, rồi nhìn thấy đoạn một tên tội phạm đang mô tả cảm giác hưng phấn của hắn khi phạm tội. Dư Lan bất chợt rùng mình, sau đó như không có chuyện gì liền đặt cuốn sách xuống dưới cùng. "Haizz, loại sách âm u kiểu này vẫn nên đọc ít thôi."

 

******

 

Hai người hẹn nhau tại một quán lẩu gần công ty của Hạ Ngạn Bác, thuê một phòng riêng rồi bắt đầu thưởng thức món lẩu.

 

"Nghe chị Tương nói gần đây em đang xem kịch bản, bộ phim tiếp theo em nhận là gì vậy?" Hạ Ngạn Bác hỏi.

 

"Anh, tin tức của anh nhanh thật đấy," Hạ Thanh Dạ mỉm cười đáp.

 

Hạ Thanh Dạ  đối với thói quen quan tâm này của anh trai không thấy lạ, "Một bộ phim tâm lý tội phạm, tình tiết khá hấp dẫn, nếu thuận lợi, có thể sẽ lên sóng vào dịp Tết năm nay."

 

Hạ Ngạn Bác không nghi ngờ gì, tiếp tục ăn, "Mảng tâm lý tội phạm phát sóng vào dip Tết có hợp lý không?"

 

Hạ Thanh Dạ không nghĩ quá nhiều về điều này, dù sao vấn đề trước mắt vẫn chưa giải quyết xong, nhớ lại chuyện thiếu tài chính, cô cảm thấy hơi khó xử, vì vậy đặt chiếc đũa xuống, "Anh, lần này em tới là muốn hỏi anh vay tiền."

 

"Khụ khụ khụ."

 

"Anh, anh cẩn thận một chút."

 

Hạ Ngạn Bác uống một ngụm canh, suýt chút nữa thì phun cả ra ngoài, "Sao vậy, thiếu tiền tiêu à? Muốn bao nhiêu, cứ nói, anh bận rộn quên mất việc đưa cho em tiền tiêu vặt rồi."

 

Hạ Ngạn Bác vừa nói vừa tự trách lấy khăn tay lau miệng.

 

Hạ Thanh Dạ thật ra từ khi bắt đầu quay phim, cô không còn dùng tiền của Ngạn Bác nữa. Nếu anh đưa, cô chỉ nhận, nhưng lúc đó phản ứng đầu tiên của cô là không muốn tiếp xúc quá nhiều với Hạ Ngạn Bác, dù sao cô vẫn chưa quen đến mức có thể thoải mái làm phiền anh. "Anh, em không phải là trẻ con, cần nhiều tiền tiêu vặt làm gì, em vay tiền là để đầu tư cho việc khác, em định đầu tư vào bộ phim này."

 

Hạ Ngạn Bác nghe xong, giật mình một chút, rồi mới tỉnh lại, "Em định đầu tư à? Vậy cần bao nhiêu?"

 

Hạ Thanh Dạ suy nghĩ một chút, "Ba triệu."

 

"Em có cần anh thế chấp tài sản gì không?"

 

"Anh, em cũng không phải trẻ con, mà lần này em hợp tác với Niếp tiểu thư, có cô ấy, anh cũng nên yên tâm."

 

"Niếp Trúc Ảnh?" Hạ Ngạn Bác ngạc nhiên hỏi, "Em định hợp tác với cô ấy?"

 

"Đúng vậy, chẳng lẽ chị Tương không nhắc với anh về việc này sao? Kịch bản này thực ra là do Niếp tiểu thư âm thầm hỗ trợ em, giờ đến lượt em thể hiện." Hạ Thanh Dạ nhìn anh đầy chân thành, "Vì vậy, anh đừng nhìn thấy mặt là lại cãi nhau với Niếp tiểu thư."

 

Hạ Ngạn Bác nhìn cô như thể gặp phải quái vật, "Anh không cãi với cô ấy đâu, mỗi lần đều là cô ấy chiếm thượng phong mà. Em có thấy lần nào mà anh không bị cô ấy làm cho sợ đến mức phải rời đi không?"

 

Hạ Thanh Dạ bật cười, "Chị ấy là con gái mà, anh nhường chị ấy một chút, vậy là chứng tỏ anh có phong thái của một quý ông."

 

Hạ Ngạn Bác cảm thấy hành động của mình vừa rồi thật sự hơi xấu hổ, nhưng kết quả lại được em gái khen ngợi, thế là anh lập tức cảm thấy tự hào, "Nếu em hợp tác với cô ấy, anh sẽ cho em vay một hai triệu."

 

Hạ Thanh Dạ biết lần này vay tiền sẽ không có vấn đề gì, vì bình thường chỉ cần Hạ Ngạn Bác có tiền, cô mở miệng là đối phương sẽ cho ngay, "Anh, tiền này coi như em mượn của anh, chờ khi em làm ăn có lời, em sẽ trả lại cho anh. À, trước kia anh và Niếp tiểu thư đã thỏa thuận chuyện gì rồi?"

 

"Cái gì?" Hạ Ngạn Bác ngạc nhiên.

 

"Ý em là, anh làm sao với Niếp tiểu thư rồi, hai người đã tiến hành thế nào? Cả hai đều phải nhanh chóng tìm được người yêu ấy." Hạ Thanh Dạ nói, vẻ mặt có chút khó xử.

 

Hạ Ngạn Bác nghe vậy, cảm thấy như mình đang bị thúc giục lấy vợ, gần đây anh thường xuyên gặp bạn bè và bị họ nhắc đến chuyện này, hơi suy sụp, "Đang tìm đây, chuyện này quan trọng lắm, không thể vội vàng. Còn Niếp tiểu thư thì sao?"

 

Hạ Thanh Dạ chớp mắt nhìn anh, vẻ mặt khó xử, "Anh, chuyện này anh tự gọi điện hỏi chị ấy đi, em vừa từ Hoành đ**m quay phim về làm sao biết được Niếp tiểu thư thế nào?"

 

Hạ Ngạn Bác nhìn thấy biểu cảm của em gái không giống như đang giả vờ, trong lòng nhẹ nhõm, "Chuyện của cô ấy để cô ấy lo, còn chuyện của em, nếu thích ai thì cứ nói với anh, anh sẽ giúp em lo liệu."

 

Hạ Thanh Dạ gật đầu, "Em biết rồi, nhưng anh cũng đừng chỉ lo kiếm tiền, thật sự phải tìm cho em một chị dâu, nếu không nhà chúng ta sẽ mãi chỉ có hai người, lạnh lẽo."

 

Lúc trước, cô còn muốn sớm rời đi, nhưng giờ nhìn thấy Hạ Ngạn Bác như vậy, cô thật sự cảm thấy có chút không đành lòng. Một mình anh ở trong căn biệt thự rộng lớn, lại không có ai chăm sóc, thật sự rất cô đơn.

 

Sau khi hai anh em trò chuyện một lúc, họ tạm biệt nhau và rời đi.

 

Hạ Thanh Dạ cầm tấm chi phiếu trong tay, cảm giác như bỏng tay. Cô thật sự định giao nó cho Niếp Trúc Ảnh, rồi coi như xong chuyện.

 

Có khoản tiền này, rốt cuộc cũng lấp đầy được lỗ hổng tài chính.

 

Niếp Trúc Ảnh mời được đạo diễn La Kỹ, người từng rất có tiếng trong giới với sở trường quay các cảnh hành động, cướp bóc. Mấy năm trước, đạo diễn La từng là quân nhân, người đầy chính khí, dáng đứng thẳng tắp, thân hình cường tráng. Tuy nhiên, những năm gần đây do nhiều nguyên nhân, ông cũng dần già đi, tóc bạc nhiều, dáng vẻ có phần tiều tụy, điểm dễ nhận biết nhất của ông là hay nổi giận và nói lời th* t*c.

 

La Kỹ mấy năm nay khá lận đận, sau khi nổi danh với một bộ phim hành động cách đây mười năm, ông thử nghiệm nhiều thể loại khác như phim nghệ thuật, phim thương mại nhưng đều thất bại. Dần dần, ông bị gán cho danh hiệu 'đạo diễn của những bộ phim rác'.

 

Lần này, ông bị hấp dẫn bởi kịch bản mà Niếp Trúc Ảnh đưa ra, trong lòng nảy sinh ý định Đông Sơn tái khởi, làm lại từ đầu.

 

Trùng hợp là, Niếp Trúc Ảnh và Cận Mạn Hi từng phỏng vấn qua rất nhiều đạo diễn, cuối cùng lại chọn La Kỹ vì chính cái khí chất cứng cỏi và không chịu từ bỏ của ông, nhờ vậy mới có được sự hợp tác lần này.

 

Có thể nói, lựa chọn một đạo diễn như vậy là vô cùng mạo hiểm.

 

Hạ Thanh Dạ không khỏi toát mồ hôi thay cho họ. Cô cảm thấy Niếp Trúc Ảnh chẳng khác gì đang đi trên dây, nếu thành công, họ sẽ nổi như cồn, còn nếu thất bại, thì công sức, tiền bạc bỏ ra chẳng khác nào ném xuống sông, tất cả sẽ trôi theo dòng nước.

 

Lần này, toàn bộ nhà đầu tư và dàn diễn viên chính đều phải gặp mặt đạo diễn. Là người đầu tư một nửa số vốn, Hạ Thanh Dạ cũng được mời tham dự, Cận Mạn Hi và Niếp Trúc Ảnh thì đương nhiên sẽ có mặt, ngoài ra còn có vài người Hạ Thanh Dạ không quen biết lắm.

 

Ngay từ khi tiệc rượu bắt đầu, La đạo đã hăng hái kể về những chuyện năm xưa khi còn trong quân đội, miệng không ngừng văng tục. Mọi người ở đó nghe mà chỉ biết cười trừ, nhất là khi ông đã uống rượu vào, khí thế quân nhân cũ bộc lộ rõ rệt.

 

Không phải uống bằng ly nhỏ, ông dùng hẳn ly to.

 

Chưa hết, ông còn yêu cầu phục vụ mang đến cho mỗi người một chiếc ly lớn, rót đầy rượurồi đập bàn một cái, hai ngón tay kẹp lấy ly rượu, khí thế bừng bừng nói, "Nào nào, mọi người cùng đứng lên cạn một ly, coi như bù cho lần gặp gỡ muộn màng này!"

 

Hạ Thanh Dạ nhìn ly rượu đế to tướng trước mặt, da đầu tê dại. Cái gì cô cũng có thể chịu được, riêng tửu lượng thì vẫn chưa luyện nổi.

 

Cận Mạn Hi lại là cao thủ uống rượu, nâng ly lớn lên cạn cái rụp, làm là làm, dứt khoát, sạch sẽ.

 

Còn Niếp Trúc Ảnh thì không ngừng ở bên cạnh xúi giục, nét mặt ranh mãnh không rõ đang có ý đồ gì, "Thanh Thanh, uống đi, đừng sợ, có gì đâu, uống rồi thì để chị đưa em về."

 

Cái gì gọi là 'chồn chúc tết gà', Hạ Thanh Dạ lần này xem như đã được lĩnh giáo.